Món ăn chỉ là một chiếc bánh mì nhỏ cầm vừa tay cùng 2, 3 viên kem to oạch bên trong. Rắc thêm ít đậu phộng, rưới thêm một chút sữa đặc trực tiếp lên khiến hương vị đặc biệt vô cùng.
Món ăn “hoành tráng” này nức tiếng vô cùng vào cái thời các hàng ăn vặt vẫn là một điều gì đó xa xỉ với những các bạn tuổi teen thì bánh mì kẹp kem “thần thánh” như là một trong những món ăn “sang chảnh” nhất.
Cắn một miếng bánh mì, cần sâu thì vị kem càng nhiều. Lớp bánh mềm mềm, dai dai bên ngoài, cộng thêm với vị mát lạnh nhưng không ngọt ngấy của kem bên trong, kèm với cảm giác giòn tan của chút lạc rang, tất cả hòa lẫn vào nhau, ngon đến lạ!
Chợt nghĩ cứ gì đâu phải cứ cao lương mỹ vị mới là ngon. Món ăn tưởng chừng đơn giản là thế nhưng đã ăn lại dễ ghiền, bảo sao bạn tôi cứ nhung nhớ mãi món quà tuổi thơ.
Người ta chỉ tìm thấy nó ở những chiếc xe hàng rong ruổi khắp phố phường. Chắc thế hệ 8x, 9x còn nhớ chiếc xe leng keng của bác bán bánh mì kẹp kem với chiếc thùng phía sau đứng trước cổng trường mỗi giờ tan tầm.
Với chiếc thùng xốp to được buộc phía sau để đựng kem, khi thì chỉ là chiếc xe đạp con, hay xịn hơn là những chiếc xe máy cơ động chở kem đi khắp các con phố để bán dạo. Giữa những trưa hè nắng nóng, chỉ cần nghe thấy tiếng leng keng từ quả chuông đặt ở đầu xe, hay tiếng rao ới à của người bán hàng xen lẫn trong tiếng xe máy nổ ì ì, lũ trẻ con lại “ba chân bốn cẳng” chạy đến xếp hàng để mua.
Chỉ cần nghe tiếp leng keng đấy thôi là bạn đã có thể mỉm cười với kỉ niệm mà chỉ thế hệ học trò ngày đấy mới có.
Nhiều anh chị em bình luận rằng “Đây chính là tuổi thơ. Nhớ ngày xưa đi học, ông nội lúc nào cũng cho ăn bánh mì kẹp kem” hay “Hồi nhỏ đang học tiểu học, tao thường lấy tiền ăn sáng mua cái này”.
“Cả một trời thương nhớ” tuổi thơ lại ùa về với những món độc nhất vô nhị mà đến giờ tôi vẫn không thể nào tìm lại được.